TẤT CẢ ĐỀU LỚN LÊN VỚI TÌNH YÊU THƯƠNG

Tôi từng dạy học cho một trường tư thục nằm trong khuôn viên một tòa nhà ba tầng thật đẹp. Vào lúc chín giờ sáng, tất cả học trò tụ tập trong đại sảnh để làm nóng lên sự chuẩn bị cho một ngày mới. 53 đứa trẻ, tuổi từ ba đến bảy, ngồi trên những chiếc ghế đủ màu hoặc ngồi trên thảm dày với những hoa văn tràn ngập ánh nắng mặt trời. Mặt chúng rạng rỡ với những ý tưởng và cảm nghĩ trong sáng. Chúng háo hức chờ đợi những bài ca buổi sáng, những bước thám hiểm vào một ngóc ngách trừu tượng nào đó của trí óc.


Tác giả: Joan BramSch
       Tôi từng dạy học cho một trường tư thục nằm trong khuôn viên một tòa nhà ba tầng thật đẹp. Vào lúc chín giờ sáng, tất cả học trò tụ tập trong đại sảnh để làm nóng lên sự chuẩn bị cho một ngày mới. 53 đứa trẻ, tuổi từ ba đến bảy, ngồi trên những chiếc ghế đủ màu hoặc ngồi trên thảm dày với những hoa văn tràn ngập ánh nắng mặt trời. Mặt chúng rạng rỡ với những ý tưởng và cảm nghĩ trong sáng. Chúng háo hức chờ đợi những bài ca buổi sáng, những bước thám hiểm vào một ngóc ngách trừu tượng nào đó của trí óc.

Một buổi sáng nọ, cô hiệu trưởng thông báo cho tất cả học trò tụ tập trong phòng:

- Hôm nay chúng ta bắt đầu một cuộc thí nghiệm quan trọng về trí tuệ của các con.

Cô đưa lên cao hai cây trường xuân nhỏ, được trồng trong hai chậu giống nhau và nói tiếp:

- Ở đây chúng ta có hai cây. Các con có thấy chúng giống nhau không?

Đám trẻ trịnh trọng gật đầu. Tôi cũng vậy, vì về mặt này, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

Cô hiệu trưởng nói tiếp:

- Chúng ta sẽ cung cấp cho chúng cùng lượng ánh sáng và nước, nhưng không quan tâm đến chúng như nhau. Chúng ta sẽ cùng xem chuyện gì xảy ra khi đặt một cây trên một kệ trong bếp, nằm ngoài sự chú ý của chúng ta, và cây còn lại sẽ được đặt ngay trong phòng này, trên bệ lò sưởi.

Cô đặt một chậu cây trên mép lò sưởi bằng gỗ trắng. Sau đó, cô dẫn đám trẻ cùng vào bếp và đặt chậu cây còn lại trên một cái kệ màu trắng. Xong xuôi, cô dẫn cả đoàn trẻ nhỏ về đại sảnh.

Cô hiệu trưởng nói:

- Từ đây sang tháng tới, mỗi ngày các con sẽ hát ca ngợi vẻ đẹp của nó. Các con sẽ dùng trí óc của mình để nghĩ ra những ý tưởng tốt đẹp về nó.

Một trò nhỏ nhất đứng dậy, chỉ ngón tay mũm mĩm về hướng bếp, nói:

- Nhưng thưa cô, còn cái cây trong bếp thì sao ạ?

Cô hiệu trưởng cười đáp:

- Chúng ta dùng cây trong bếp để kiểm tra thí nghiệm. Các con nghĩ nó sẽ có kết quả thế nào?

- Chúng ta sẽ không nói với nó sao?

- Thậm chí một lời thì thầm cũng không.

- Chúng ta không gửi đến nó suy nghĩ tốt đẹp nào sao?

- Đúng vậy. Và chúng ta sẽ xem chuyện gì xảy ra.

Bốn tuần sau, cặp mắt của một giáo viên mới vào nghề của tôi cũng mở to và đầy vẻ hoài nghi như bọn trẻ. Cây trong bếp tong teo, bệnh hoạn. Nó chẳng lớn lên chút nào. Nhưng cây trong đại sảnh – được nghe ca hát và được bao bọc bởi những ý nghĩ và những lời nói trong sáng – đã lớn gấp ba lần, lá sẫm màu, mọng nước, tràn đầy sinh lực khi tiếp xúc với bài ca, lời nói và ý nghĩ.

Để chứng minh thí nghiệm – và cũng nhằm xóa đi những giọt nước mắt của đám trẻ nhân hậu – cây trường xuân trong bếp được giải thoát khỏi cảnh giam hãm đơn độc, được mang vào đại sảnh và đặt ở đầu kia của bệ lò sưởi. Trong vòng ba tuần, cây thứ hai đã bắt kịp cây thứ nhất. Trong vòng bốn tuần, không còn phân biệt nổi cây nọ với cây kia.

Tôi ghi vào trong lòng bài học này: Tất cả đều lớn lên với tình thương.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN